Tóm tắt nội dung [Hiển thị]
Người chết có nhớ người sống không? Đó là một câu hỏi mà nhiều người luôn quan tâm và thắc mắc khi phải đối diện với cái chết của người thân yêu.
Có nhiều quan điểm khác nhau về câu hỏi này, nhưng trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng tìm hiểu về quan niệm của Phật giáo về cái chết và sự liên kết giữa người sống và người chết.
Người chết có nhớ người sống không theo quan điểm của Phật giáo
Trong tín ngưỡng Phật giáo, cái chết không phải là sự kết thúc của cuộc sống mà chỉ là một sự chuyển tiếp từ cõi này sang cõi khác. Nó là một sự kiện trên dòng chảy không ngừng của sự sống.
Người chết có nhớ người sống không? Theo quan niệm của Phật giáo là có. Truyền thuyết về chén canh Mạnh Bà trong văn hóa Phương Đông chính là minh chứng cho nhận định này.
Theo đạo Phật, khi người ta chết, thân xác vật chất bị mất đi, nhưng linh hồn và ý thức vẫn còn tồn tại. Người chết có thể được tái sinh vào một trong bốn cõi khác nhau: địa ngục (nơi đau khổ), ngạ quỷ (nơi tham lam), con người (nơi vừa khổ vừa lạc), hoặc cõi Phật (nơi hạnh phúc).
Tuy nhiên, nếu người chết đã tu hành đủ và giải thoát khỏi sự lưu đày của luân hồi, họ sẽ tiến vào trạng thái niết bàn – trạng thái an lạc vĩnh hằng. Điều này cho thấy, theo đạo Phật, cái chết không phải là sự kết thúc hoàn toàn của cuộc sống, mà là một giai đoạn quan trọng trong quá trình luân hồi của con người. Từ quan điểm tôn giáo này, chúng ta có thể hiểu thêm về quan niệm về cái chết và vòng luân hồi trong tín ngưỡng Phật giáo.
Trên chặng đường mà mỗi người phải đi qua sau khi chết, có một cái đình nhỏ là đình Mạnh Bà, trong đó có Mạnh Bà sẽ đưa cho linh hồn một chén canh (Chén canh được nấu từ nước mắt trong suốt cuộc đời nơi nhân thế của người mất).
Nếu muốn qua cầu Nại Hà để có thể chuyển kiếp bắt buộc phải uống chén canh Mạnh Bà - chén canh giúp linh hồn quên đi tất cả mọi chuyện đã xảy ra trong quá khứ, quên hết mọi yêu thương, sầu não, quên đi những người đã gặp, đã yêu….
Có không ít người vì vấn vương trần thế, có nhiều điều mà họ không muốn quên đi nên không uống chén canh Mạnh Bà mà sẵn sàng nhảy xuống Vong Xuyên đầy đau đớn, nghìn vạn năm mới có thể đầu thai.
Trong nghìn năm đó, linh hồn người chết (chưa đầu thai) có thể nhìn thấy những người họ thương yêu, vấn vương nhưng không thể nói chuyện. Nếu hết nghìn năm dưới Vong Xuyên vẫn giữ được ký ức, vẫn còn nhớ nhung không thôi với người mình yêu có thể đến nhân gian để tìm kiếm người yêu.
Người chết có nhớ người sống không? Linh hồn người chết có nhớ đến người thân trong gia đình, người mà mình yêu thương, lưu luyến khi họ chưa đầu thai chuyển kiếp. Ngược lại, nếu họ chuyển kiếp đầu thai thì không còn nhớ được nữa.
Nếu họ vẫn còn bám víu vào cuộc sống đời thường, bị ám ảnh bởi nỗi đau mất mát hoặc những sai lầm trong quá khứ, họ sẽ còn nhớ về những người sống và khao khát được gặp lại. Đôi khi, chúng ta cũng mong muốn người đã khuất vẫn nhớ về mình, nhưng điều này thực sự không có lợi cho cả hai bên, vì sẽ khiến linh hồn của người khuất khó siêu thoát và người sống khó lòng chấp nhận và tiếp tục cuộc sống.
Trong trường hợp người đã khuất đã tu tập cao siêu, giác ngộ và giải thoát khỏi vòng luân hồi, họ sẽ không còn nhớ đến người thân còn sống. Họ đã nhận ra rằng cuộc sống đời thường chỉ là ảo ảnh và phiền não, rằng sự sinh tử là quy luật tự nhiên và không có gì đáng buồn phiền hay lo lắng. Họ đã từ bỏ mọi gắn bó và ám ảnh để đạt đến niết bàn – trạng thái bình an và hạnh phúc mãi mãi.
Ngoài ra, sau khi người đã chết tùy theo vào nghiệp thiện hay ác mà họ đã làm trong lúc còn sống thì sau khi chết nghiệp của họ sẽ quyết định họ sẽ vào cõi nào (cõi Phật, cõi trời, cõi người, cõi địa ngục, cõi ngạ quỷ, cõi súc sinh,…), Nếu họ đầu thai sang một kiếp mới, họ sẽ quên hoàn toàn những ký ức về kiếp trước của mình.
Có thể bạn quan tâm: Mưa rơi quan tài là điềm tốt hay xấu?
Người chết có nhớ người sống không? Theo quan điểm khoa học
Chết - Theo góc nhìn khoa học chính là khái niệm đánh dấu sự chấm dứt mọi hoạt động của một sinh vật cũng có nghĩa là ngừng vĩnh viễn mọi hoạt động liên quan tới sự sống (không có khả năng hồi phục) của một cơ thể.
Theo quan điểm khoa học thì chết là sự chấm dứt vĩnh viễn của mọi hoạt động sống bao gồm hô hấp, trao đổi chất, phân chia tế bào…
Vậy tại sao lại có khái niệm “linh hồn người chết”? Đó là bởi theo quan niệm của nhà Phật, chết không phải là hết, “sống ở, thác về”, thân giả tạm ở cõi trần không phải là ta, chết là thay đổi thân xác giống như việc thay đổi 1 cái áo cũ, sau khi chết con người tái sinh vào một cõi khác tùy theo nghiệp thiện ác khi còn ở nhân gian, 1 sự sống khác bắt đầu sau cái chết ở cõi trần thế.
Người chết có nhớ người sống không? Theo tâm linh người Việt
Đạo lý truyền thống Việt Nam cho rằng nam tử hán đại trượng phu, mọi ân oán đều được xóa tan khi môn đăng hộ đối, vì chết là hết nợ trần gian. Một quan niệm nhân văn khác là sống thì rút, xem cuộc sống trên trần gian chỉ là quán trọ tạm bợ, chết không phải là hết. Chính vì vậy, theo tín ngưỡng của người Việt Nam có tục gọi là vong hồn.
Và sau khi chết 49 ngày, hầu hết những người đã khuất sẽ đầu thai vào các kiếp khác nhau..
Có thể bạn quan tâm: Văn khấn ngày giỗ